Năm thứ năm kết hôn với Thương Mục Chi, Lương Tê Nguyệt đánh mất điện thoại ở London. Lần đầu tiên từ khi kết hôn, cô chủ động gọi điện cho anh. Sau một giờ chờ đợi tại sân bay, người đến đón cô lại là tài xế nhà họ Thương. Là nhà đầu tư trẻ triển vọng trong giới thượng lưu, người kế vị tập đoàn Thương thị, không ai biết Thương Mục Chi đã kết hôn và có một người vợ là Lương Tê Nguyệt.
Đêm đó, cô tỉnh giấc vì tiếng nước trong phòng tắm, ngồi bên quầy bar và hỏi anh: "Thương Mục Chi? Anh có muốn ly hôn với em không?"
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm, nút cổ áo sơ mi lỏng lẻo trên cần cổ thẳng tắp. Anh không nói gì, chỉ bước đến trước mặt cô và hỏi nhẹ: "Em gọi anh là gì?"
-----------
Lương Tê Nguyệt trở về nhà họ Lương năm 14 tuổi, nhưng lúc đó đối với cha mẹ và người thân, cô chỉ là một người xa lạ. Phần lớn thời gian cô được gửi nuôi ở nhà họ Thương. Khi ấy, ai cũng nghĩ sau này cô sẽ kết hôn với thiếu gia nhà họ Thương - thanh mai trúc mã, xứng đôi vừa lứa.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lương Tê Nguyệt chưa tốt nghiệp đại học đã đăng ký kết hôn với Thương Mục Chi - người mà cô vẫn gọi là anh từ nhỏ. Lương Tê Nguyệt luôn nghĩ Thương Mục Chi hẳn không thích cô. Trong cả nhà họ Thương, chỉ có anh là chưa từng cười với cô, lạnh nhạt nhất, hầu như không để ý đến cô. Cô cũng sợ anh nhất.
Nhưng nhiều năm sau đó, cô thường nhớ về tháng đầu tiên đến Hương Cảng. Cô thường lén khóc trong chăn vào ban đêm, lại sợ bị người khác nghe thấy. Một buổi sáng nọ, cô đến trường với đôi mắt đỏ hoe, Thương Mục Chi đạp xe địa hình đi ngang qua, bất ngờ dừng lại đợi cô:
"Lương Tê Nguyệt, ngày mai Vịnh Victoria có bắn pháo hoa, nếu tối em không khóc nữa, anh sẽ cân nhắc đưa em đi xem."
Hướng dẫn đọc:
VIP
Bình luận