NovelToon NovelToon

Chương 10

Ra khỏi sảnh làm việc tầng hai, đi về phía đông ngồi thang máy. Cuối tuần người đến đăng ký kết hôn rất đông, khắp nơi trong tòa nhà đều là người, bao gồm cả khu thang máy nối các tầng này.

 

Châu Tư Dương và Hạ Chúc tuân thủ trật tự, xếp hàng phía sau, theo dòng người đi tới, khu thang máy người đông nghịt, người phía trước lần lượt chen lên thang máy, cửa thang máy đóng mở, mở đóng, qua lại đưa hai đợt, hàng này mới đến lượt hai người họ.

 

Đám đông chen chúc, khi vào thang máy, Hạ Chúc bị người phía sau đẩy, ngã về phía trước, Châu Tư Dương đỡ lấy cô.

 

Hạ Chúc cảm nhận được nhiệt độ trên cổ tay, vội vàng cúi đầu cảm ơn, lùi lại.

 

Mi mắt mỏng của Châu Tư Dương hơi cụp xuống, liếc cô một cái, sau đó ngẩng lên, thu tay về, giọng hơi lạnh, không có chút trêu chọc nào, nhưng lại mang theo chút hài hước lạnh lùng: "Em phản ứng quá lớn thế này, lát nữa ra ngoài bảo vệ đi qua còn phải hỏi lại một lần có cần báo cảnh sát không."

 

Hạ Chúc ngẩng đầu, tầm mắt rơi xuống đường nét gương mặt nghiêm chỉnh của anh: ...

 

Câu nói này của Châu Tư Dương khiến sự không tự nhiên của cô từ thang máy, duy trì đến khi ra khỏi bãi đỗ xe lại nghe câu hỏi của bảo vệ.

 

Phòng dân chính thành phố Thanh Đàm dùng sân của tòa thị chính cũ, cổng ra vào xe tính phí vẫn chưa đổi thành tự động hoàn toàn, cần bảo vệ trong chốt canh giám sát, hỏi bạn dùng Alipay hay WeChat.

 

Chốt bảo vệ lối ra đúng ở ghế phụ lái, anh bảo vệ có tuổi mở cửa sổ, thò đầu ra chỉ mã thanh toán dán trên tường cho cô, cô nhìn bảo vệ, môi run run, suýt nói một câu "không bị uy hiếp, không bị bắt cóc, không cần cảnh sát".

 

"..." Thật là quá đáng.

 

Xe ra khỏi sân phòng dân chính, Hạ Chúc cúi đầu cho tài liệu mang theo và quyển sổ đỏ có đóng dấu công vào túi tài liệu, lại ngẩng đầu, ánh mắt vô tình rơi vào gương chiếu hậu phía trước.

 

Người trong gương ở ghế lái, một tay chống khung cửa, tay kia tựa vô lăng, nút cổ áo sơ mi không phải lười biếng cởi vài cái, cũng không phải cài kín đến trên cùng, chỉ cởi một cái, vừa có chút xa cách nghiêm túc, lại có sự thoải mái khó nhận thấy ẩn dưới vẻ nghiêm túc.

 

"Có việc gì?" Người bị cô nhìn đột nhiên hỏi.

 

Hạ Chúc giật mình, thu hồi tầm nhìn, cúi đầu, giả vờ sắp xếp đồ, tháo dây túi tài liệu ra rồi quấn lại, sau đó nhận ra mình đang làm việc vô ích.

 

Đã bị bắt gặp nhìn anh, có che giấu thế nào cũng là thừa.

 

Nhận ra điểm này, cô ho khan một tiếng, đặt túi giấy kraft trong tay xuống, vén vén tóc, ngẩng đầu.

 

Người đàn ông trong gương chiếu hậu hơi nhấc mi mắt, bắt được ánh mắt cô, nhưng lập tức tầm nhìn lại rơi về cửa kính trước, đánh vô lăng sang trái, chú ý tình hình giao thông.

 

Không mở miệng, rõ ràng đang đợi cô nói chuyện.

 

Hạ Chúc lại hắng giọng: "Ngày mai là ăn cơm với ba mẹ anh phải không?"

 

Cô vẫn chưa quên hôm nay mình và Châu Tư Dương tại sao lại đến đăng ký kết hôn.

 

"Ừm," người lái xe đáp, "sáu giờ tối mai, tôi đến đón em."

 

"Anh đến đón em?" Hạ Chúc vẫn ngạc nhiên, trọng điểm nghi vấn ở chữ "anh".

Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!

Cô luôn cảm thấy Châu Tư Dương rất bận, những việc nhỏ này đều nên giao cho người khác làm.

 

Châu Tư Dương liếc cô, vẫn nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn, giọng điệu không lạnh không nhạt: "Chẳng lẽ để La Phi đón em, hai người đi ăn cơm với ba mẹ tôi?"

 

Hạ Chúc: ...

 

Gu hài hước của người này đúng là lạnh đến cực điểm.

 

Sáng hôm sau, Hạ Chúc dậy thật sớm. Cô lần lượt cho đống quần áo tích tụ cả tuần vào máy giặt, rồi lau dọn căn nhà đã lâu không quét. Làm xong mọi việc, cô ngồi xuống bàn ở phòng khách, mở laptop lên kiểm tra tin nhắn nhóm. 

 

Trong nhóm công việc, Lý Lệ đã tag cô và một đồng nghiệp khác, yêu cầu nộp báo cáo dự án trước 10 giờ sáng thứ Ba. Làm sớm hay muộn thì cũng phải làm, Hạ Chúc tắt nhóm chat, đặt một phần lẩu cay ngon béo, rồi mở file Word ra kiểm tra lại báo cáo phải nộp vào thứ Ba, bổ sung nốt những phần còn thiếu.

 

Sửa xong báo cáo, dọn dẹp phần đồ ăn thừa, nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính vẫn chưa tới 12 giờ. Hạ Chúc nhìn chằm chằm vào con số đó, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác - với tư cách là "vợ mới cưới" của Châu Tư Dương, tối nay ăn cơm, có cần mang quà cho bố mẹ anh không?

 

Xách túi đồ ăn xuống dưới vứt rác, vứt xong lên nhà vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, nhắn tin cho Châu Tư Dương. Anh có lẽ đang nhìn điện thoại nên trả lời rất nhanh.

 

Châu Tư Dương: [Không cần, đã nhờ người chuẩn bị rồi.]

 

Hạ Chúc nhìn tin nhắn này, vai thả lỏng, tinh thần cũng thư giãn đôi chút. Ấn tượng hiện tại của cô về Châu Tư Dương là làm việc đáng tin cậy, nói một là một, hơn nữa bên cạnh anh còn có nhiều "người tài" như vậy, nên đã là do anh chuẩn bị thì không cần lo lắng nữa. Tuy nhiên đến tối khi Châu Tư Dương đến đón, cô ngồi lên xe, mở hộp trên đùi ra, nhìn thấy đồ bên trong - mới nhận ra mình đã yên tâm quá sớm.

 

Cô chỉ vào hai cái radio trong hộp trông qua là biết không đáng giá mấy, còn rất giống loại 29.9 tệ mua một tặng một trên mạng, kinh ngạc: "Tặng cái này cho bố mẹ anh?"

 

Châu Tư Dương liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, đánh lái sang trái một cái, tránh cái hố đang lắp ống nước, lái xe ra khỏi khu tập thể cũ kỹ này của cô.

 

"Ừ." Anh đáp qua loa.

 

Hạ Chúc vẫn còn vẻ không tin nổi: "Anh đang đùa với em đấy à..." Vừa rồi trong lúc Châu Tư Dương đánh lái, cô lại cúi xuống nhìn thêm hai lần, một trong hai cái radio còn bị hỏng vỏ ăng-ten. Hàng lỗi, có khi chưa đến 29.9 tệ.

 

Có lẽ vì vẻ mặt của cô quá đau khổ, người ở ghế lái cuối cùng cũng chịu giải thích một câu khi lái xe ra khỏi con đường đất khó đi.

 

"Bố tôi thích."

 

Bố mẹ anh không thiếu tiền, lại ở nước ngoài lâu, nên thích mấy thứ rẻ tiền kỳ quặc trên mạng trong nước, ví dụ như cái trên đùi Hạ Chúc bây giờ là... máy làm bắp rang có hình dáng radio.

 

Châu Vĩnh Giang mấy ngày trước gửi ảnh cho anh, bảo anh nhờ La Phi tìm xem có thể mua ở đâu, khi gửi ảnh còn đặc biệt kèm theo lời nhắn, nói nếu "con dâu" muốn mang quà cho họ thì mua cái này là được, không cần tốn tiền.

 

Hạ Chúc nghe xong lời giải thích của Châu Tư Dương, ấn tượng về bố mẹ anh là... tâm hồn trẻ con, và dễ gần. Cô đậy nắp hộp trên đùi lại, mím môi, tự động viên trong lòng, đã vậy đối phương dễ gần như thế, thì vở kịch tối nay chắc sẽ dễ diễn.

 

Sáu giờ rưỡi, xe đi vào biệt thự núi nơi bố mẹ Châu Tư Dương đang ở. Biệt thự núi cũng là bất động sản của nhà họ Châu, biệt thự độc lập kiểu vườn, khoảng cách giữa mỗi căn đều rất xa, vợ chồng Châu Vĩnh Giang ở căn trong cùng. Khu biệt thự núi này gần như không thể gọi là khu, mà là một "công viên ven hồ" khổng lồ, diện tích quá lớn, từ cổng chính vào, lái xe mất bảy tám phút mới đến chỗ hai người Châu Vĩnh Giang ở.

 

Xuống xe, Hạ Chúc bước về phía trước vài bước, quay đầu nhìn, đợi Châu Tư Dương. Hôm nay anh vẫn mặc sơ mi quần tây, nhưng kiểu dáng thiên về thoải mái, áo sơ mi vải cotton màu be, dưới ánh đèn vàng ấm của sân vườn, trông ít lạnh lùng hơn, nhiều thân thiện hơn.

 

Hạ Chúc đang nghĩ trong lòng dùng hai chữ "thân thiện" để miêu tả Châu Tư Dương có lẽ không đúng, thì người đàn ông đã đóng cửa xe, đi tới, sóng vai với cô. Anh hất cằm về con đường nhỏ dẫn tới cửa biệt thự phía trước: "Không đi à?"

 

Hạ Chúc gật đầu, vừa định bước đi, đột nhiên nhớ ra... Cô thu chân vừa bước ra lại, quay người nhìn Châu Tư Dương. Người đàn ông nhận được ánh mắt của cô, cũng dừng bước định tiến về phía trước, nhướng mắt nhìn cô.

 

"Ừm..." Hạ Chúc nắm tóc, không chắc chắn lắm, "Lát nữa trước mặt bố mẹ anh em phải gọi anh thế nào?"

 

Châu Tư Dương? Thân yêu? Hay là... Chồng? Trong đầu lướt qua cách xưng hô cuối cùng, Hạ Chúc vô thức siết chặt tay đang nắm dây đeo túi... Có lẽ cô không thể gọi được.

 

Cân nhắc hai giây, cô ngẩng đầu đề nghị với người đàn ông trước mặt: "Em gọi anh là Tư Dương được không?" Vừa có thể tránh được sự ngượng ngùng khi gọi những cách xưng hô khác, vừa thể hiện hai người khá thân mật. 

 

Châu Tư Dương chẳng có ý kiến gì, gật đầu đồng ý. Hạ Chúc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông trước mặt: "Tôi gọi em thế nào?"

 

Đột nhiên nghe được câu hỏi như vậy, Hạ Chúc hơi đơ người, vừa nãy chỉ lo nghĩ cách gọi Châu Tư Dương mà quên mất chuyện này. Lúc này cô bóp ngón tay, đầu óc nhanh chóng vận hành, tìm kiếm cách xưng hô thích hợp. Gọi tên đầy đủ thì có vẻ quá xa cách, nhưng tên cô chỉ có một chữ "Chúc", gọi lặp lại thì lại rất kỳ, không lẽ giống như vợ chồng bình thường hoặc người yêu...

 

Hạ Chúc không ngờ người trước mặt lại nghĩ trùng với cô. Cô nghe thấy giọng nam trầm trên đầu hỏi: "Người khác thường gọi thế nào?"

 

Vừa ngượng vừa ngại, Hạ Chúc lúc này đầu óc đang trong trạng thái nửa đơ, Châu Tư Dương hỏi gì, cô trả lời vậy, gần như không qua suy nghĩ, nói ra những gì đang nghĩ trong đầu: "Thì kiểu thân yêu, bé yêu, bé cưng gì đó..."

 

"Được." Người trước mặt cắt ngang lời cô. Giọng anh rất hay, khi nói từ này còn mang chút cảm giác lười biếng nhẹ nhàng.

 

Hạ Chúc ngẩng đầu, không hiểu cái "được" này nghĩa là gì.

 

"Gọi bé cưng vậy." Châu Tư Dương ánh mắt nửa cười nửa không, đang cúi xuống nhìn cô.

 

Hạ Chúc mặt đột nhiên đỏ lên, mắt cũng không biết nhìn đâu, ấp úng: "Em chỉ lấy ví dụ thôi... không phải nhất định phải gọi một trong mấy cái đó."

 

Châu Tư Dương lại gật đầu, chân đổi trọng tâm, đổi tư thế đứng, rất nhân văn mà hỏi ý kiến cô: "Vậy gọi vợ?"

 

Lại một lần nữa ầm một cái, má Hạ Chúc lại tăng thêm ba độ, đầu óc cô còn rối hơn mấy phút trước, gần như mất khả năng suy nghĩ, cắn môi, miệng và não tách rời, bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

 

"Không, thôi đi, hay là vẫn cái lúc nãy đi." Lắp bắp.

 

Châu Tư Dương nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, thầm bật cười, ý muốn trêu cô còn mạnh hơn lúc nãy.

 

"Ừ, vậy cứ cái vừa rồi." Anh cố ý nhắc lại lời cô.

Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!

Hạ Chúc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, cứ cái lúc nãy." 

 

Vợ gì đó... trời ơi, xấu hổ quá, còn không bằng bé cưng.

 

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy mắt cay cay, cũng không biết là bị ánh đèn sân vườn chiếu vào hay đơn thuần là ngại ngùng, hai mắt nhìn lung tung, chỉ là không dám nhìn người đang đứng trước mặt.

 

Châu Tư Dương ánh mắt lướt qua đôi mắt đang cụp xuống của cô, buông tay đang khoanh lại, nghiêng người bước lên trước, sau đó quay người gọi cô, giọng từ tính lười biếng: "Đi thôi, bé cưng."

 

"..." Hạ Chúc xoa xoa mặt, cúi đầu đi theo.

 

Truyện Hot

©2020 - 2024 Novelbiz Team