Người đàn ông đột ngột xuất hiện khiến Sầm Trăn giật mình, và khi nhìn rõ diện mạo của anh ta, cô càng thêm sững sờ. Dù chỉ gặp thoáng qua, nhưng cô vẫn nhận ra ngay người đứng trước mặt chính là người đàn ông cô đã gặp ở cửa hàng vest hôm qua.
Anh ta đang mặc bộ vest cao cấp mà hôm qua đã thử trong phòng thay đồ, dáng người cao ráo trong bộ vest đen tựa vào đó, toát lên vẻ kiêu hãnh và quý phái một cách thờ ơ. Nhưng nói cho chính xác, thứ đầu tiên Sầm Trăn nhận ra là chiếc trâm cài áo trên ngực anh ta. Những mảnh ánh sáng xanh thẫm nối tiếp nhau thành 1 dải, như những vì sao lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Sầm Trăn không hiểu sao lại gặp được anh ta ở đây, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng thu lại nụ cười: "Xin lỗi, tôi không biết ở đây có người."
Vừa định bỏ đi, cô đã bị Mạnh Phạm Xuyên gọi lại: "Đi đâu vậy?"
Cuộc gặp gỡ hôm qua chẳng thể gọi là quen biết, Sầm Trăn lạnh nhạt nhìn sang: "Thưa ngài, tôi dường như không quen biết ngài."
Ý cô là, tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh?
"Đúng là không quen." Mạnh Phạm Xuyên dập tắt điếu thuốc trong tay, nói một cách thờ ơ: "Nhưng bạn nữ đồng hành đăng ký dưới tên tôi đã đi mất, vậy tôi phải đến dự tiệc thế nào?"
Gió ban công mang theo chút hương hoa, Sầm Trăn mất vài giây mới hoàn hồn từ ba chữ "dưới tên tôi", liên hệ với việc mình đột nhiên được cho phép vào, lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Cô ngẩn người: "Là anh... cho phép tôi vào sao?"
Mạnh Phạm Xuyên không trả lời, nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả.
Thực ra Sầm Trăn nên nghĩ ra được, Tống Vọng đã có bạn gái, cũng đã chuẩn bị để cô và trợ lý đi ăn, làm sao có thể quan tâm đến việc cô có vào được hay không.
Nhưng điều Sầm Trăn không hiểu là—
Ánh mắt cô lộ vẻ đề phòng: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
"Tại sao ư?" Mạnh Phạm Xuyên cười nhạt, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi thản nhiên đáp: "Có lẽ, vì tôi thích giúp đỡ người khác?"
...Cái lý do gì vậy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!
Sầm Trăn nhẹ nhàng cau mày, đang định tìm cách đối phó với sự tốt bụng vô cớ này, thì thấy Mạnh Phạm Xuyên nghiêng đầu nhìn ra xa, thờ ơ bổ sung một câu: "Một lần gặp gỡ tính không?"
Tưởng Mạnh Phạm Xuyên nói về cuộc gặp gỡ ở cửa hàng vest hôm qua, sự bất an và đề phòng của Sầm Trăn giảm bớt đi một chút. Dù sao so với việc giúp đỡ vô cớ, một lần gặp gỡ nghe còn có phần hợp lý hơn.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng mà tôi—"
Lời từ chối vừa đến miệng, Sầm Trăn bỗng dừng lại.
Khoan đã, tại sao cô phải từ chối?
Cô đã nghiêm túc chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay, ăn mặc lộng lẫy đến đây, tại sao phải vì lỗi lầm của Tống Vọng mà chật vật rời đi?
Tống Vọng có thể có Chung Thanh, tại sao cô không thể có... người đàn ông này, dù không biết tên nhưng trông cũng không tệ?
Rất công bằng, phải không?
"Ý tôi là." Sầm Trăn nhanh chóng để mình táo bạo trong vài giây, cô hít một hơi nhẹ, rồi chủ động đưa tay về phía người đàn ông: "Chúng ta có thể đi được chưa?"
Ánh mắt Mạnh Phạm Xuyên thoáng lộ vẻ bất ngờ.
Thực ra anh chẳng hy vọng gì nhiều. Khi lên lầu, thấy cô bị từ chối ở ngoài cửa nên mới giúp một tay. Lời vừa nói cũng chỉ là thuận miệng thôi, nhưng không ngờ cô ấy...
Dường như cô đã trở nên táo bạo hơn, mặc dù bàn tay đưa ra vẫn còn vài phần ngượng ngùng.
Mạnh Phạm Xuyên khẽ cười, đứng thẳng người và chìa khuỷu tay về phía cô. Sầm Trăn cố tỏ ra bình tĩnh, khoác tay anh. Dù chẳng hẹn trước, nhưng hai bóng hình sánh bước bên nhau lúc này trông thật đẹp đôi đến lạ.
Sầm Trăn thừa nhận có chút hồi hộp. Đi cùng một người đàn ông xa lạ tới dự một bữa tiệc toàn người nổi tiếng, nghe thật không thể tin được.
“Tôi là lần đầu làm bạn đồng hành của người khác đấy." Trên đường lên tầng ba, Sầm Trăn vừa đi vừa nói.
Ý cô là muốn cho Mạnh Phạm Xuyên biết mình chẳng có chút kinh nghiệm nào, nào ngờ anh lại đáp: "Ồ? Vinh hạnh cho tôi quá nhỉ."
Không ngờ anh lại đáp như vậy, Sầm Trăn thoáng ngẩn người, hiếm khi được trêu đùa mà phì cười.
Bầu không khí xa lạ giữa hai người vì thế mà nhẹ nhàng hơn nhiều. Sầm Trăn nhẹ nhàng bước lên các bậc thang, tiện miệng hỏi: "Anh cũng được mời đến làm bạn với Mạnh nhị thiếu gia đó sao?"
"Em quen cậu ta?" Vừa hỏi xong, Mạnh Phạm Xuyên đã biết mình hỏi một câu thừa.
Đúng như dự đoán, Sầm Trăn lắc đầu: "Không quen."
"Vậy," Mạnh Phạm Xuyên khẽ nhướng mày, khó ai nhận ra, "em đến đây vì cậu ta?"
Dĩ nhiên là không.
Nhưng trước đây không phải, còn bây giờ...
"Xem là vậy." Sầm Trăn biết lời mình có chút hờn dỗi, nhưng đối với một người xa lạ không biết đầu đuôi câu chuyện, dù là lời nói giận dỗi cũng chẳng sao.
Cô bước đi vài bước với vẻ mặt không cảm xúc, khẽ nói: "Hôm nay những người đến đây chẳng phải đều muốn kết giao và làm quen với thiếu gia nhà họ Mạnh sao?"
Ngừng một chút, Sầm Trăn quay đầu nhìn sang, đôi mắt đẹp như nhìn thấu tất cả: "Chẳng lẽ anh không phải sao?"
Mạnh Phạm Xuyên sánh bước bên cô, khóe môi thoáng hiện nụ cười nhạt, không nói gì thêm.
-
Trong sảnh tiệc tầng ba, bữa tiệc dự định bắt đầu lúc 7 giờ đã trễ năm phút.
Vị khách quý được đồn đại vẫn chưa xuất hiện, mọi người trong hội trường cầm ly rượu champagne, có vẻ như đang trò chuyện sôi nổi, nhưng thực ra ánh mắt họ thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa chính, hy vọng có thể bắt gặp ngay khoảnh khắc chàng trai trẻ bước vào.
Cũng có người thì thầm...
"Không phải thật sự không đến chứ?"
"Ai mà biết được, anh ta làm việc vốn chẳng theo khuôn phép, không đến cũng hợp lý thôi."
"Lão gia tử họ Hoa cũng không nể mặt sao?"
"Suỵt, hình như đến rồi..."
Theo lời nhắc của người tinh mắt, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía cửa chính.
Tầng ba trước đây là phòng khiêu vũ của phu nhân nhà họ Hoa hồi còn trẻ, toàn bộ sàn nhà lát gỗ dầu vân cá, trên trần nhà gắn đèn và quạt kiểu Pháp cổ điển. Khi cánh cửa vòm được kéo ra, ánh đèn ấm áp chiếu lên hai người vừa bước vào, như một khung hình đẹp đến ngỡ ngàng trong những thước phim cũ.
Chàng trai trẻ phong độ quý phái, bên cạnh là cô gái trẻ xinh đẹp rạng rỡ.
Thật là bắt mắt.
Sầm Trăn lần đầu tiên tham dự một sự kiện như thế này, trong tưởng tượng của cô là sẽ lẩn khuất trong đám đông làm khán giả tò mò, ai ngờ vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm thu hút mọi ánh nhìn.
Bờ vai trắng ngần của cô thẳng tắp, tay khoác Mạnh Phạm Xuyên nhưng thầm siết chặt: "Sao ai cũng nhìn chúng ta vậy?"
Mạnh Phạm Xuyên hơi cúi đầu, từ tốn nói với cô: "Chúng ta đến muộn rồi."
Giọng anh trầm thấp, như có dòng điện chạy qua từng sợi tóc, len lỏi đến má Sầm Trăn, khiến cô âm ỉ nóng bừng.
Sầm Trăn không tự nhiên rút ngắn khoảng cách, thầm nghĩ tiệc tối thượng lưu có quy tắc gì kỳ lạ thế không biết, đến muộn mà phải chịu sự xử phạt công khai bằng ánh nhìn thế này.
Khi đi qua đám đông, Sầm Trăn bất ngờ nhìn thấy Tống Vọng với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ta đứng ở một vị trí khá xa, tay cầm ly champagne, khóe môi vẫn còn nụ cười chưa kịp thu hồi từ cuộc trò chuyện trước đó, cả người như đứng hình tại chỗ.
Sầm Trăn nhẹ nhàng lướt mắt qua anh ta, như thể chẳng nhìn thấy gì. Lúc này, bên tai cô vang lên một giọng nói: "Phạm Xuyên?"
Người đàn ông đi tới đối diện mặc bộ vest trắng, cổ thắt nơ kiểu Windsor lịch lãm, nụ cười vô cùng ấm áp: "Cứ tưởng cậu không đến nữa chứ."
Sầm Trăn thầm nghĩ, à, thì ra anh ta tên Phạm Xuyên?
Người đến chào hỏi là Hoa Huân, cũng là người trẻ tuổi nhất trong biệt thự họ Hoa, tuổi tác tương đương với Mạnh Phạm Xuyên.
Mạnh Phạm Xuyên liếc nhìn bộ dạng hoàng tử bạch mã của anh ta, khẽ cười: "Ăn mặc thế này, đi xem mắt à?"
Hai người khá thân thiết, Hoa Huân tặc lưỡi, cũng đùa theo: "Sao cậu biết vậy?"
Nói xong ánh mắt dừng lại trên người Sầm Trăn: "Cô gái xinh đẹp này cho xem mắt không?"
Sầm Trăn: "..."
Mạnh Phạm Xuyên không đáp lại câu nói đó, đuôi mắt anh nhướn lên lười biếng nhưng đủ để Hoa Huân hiểu rằng câu đùa vừa rồi không nên nói.
Hoa Huân lập tức chuyển sang vai quý ông lịch thiệp ban nãy, phong độ hướng về phía Sầm Trăn: "Xin chào, tôi là Hoa Huân, bạn của Phạm Xuyên."
Sầm Trăn bị buộc phải làm quen: "Xin chào, tôi là Sầm Trăn."
"Hân hạnh, hân hạnh."
"..."
Sự táo bạo của Sầm Trăn chỉ duy trì được trong giây lát, liên tiếp đối mặt với hai người đàn ông xa lạ khiến cô càng thêm không tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng rút tay ra, nói với Mạnh Phạm Xuyên: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi qua bên kia uống chút gì đó."
Không đợi Mạnh Phạm Xuyên lên tiếng, Sầm Trăn đơn phương kết thúc trò chơi đồng hành tạm thời này.
Cô đi về phía quầy đồ uống tự chọn, vô tình lại nhìn thấy Tống Vọng ở cùng hướng.
Anh ta đang đứng cùng tiền bối Chung Thanh, trên mặt đã lấy lại nụ cười, chạm ly qua lại giữa các vị khách, toàn thân tỏa ra vẻ khéo léo xa lạ đối với Sầm Trăn.
Sầm Trăn cầm một ly champagne đứng ở góc phòng. Cô như một người ngoài cuộc, nhìn ánh đèn lấp lánh khắp phòng, cảnh tượng xa hoa này khiến cô có cảm giác không thực, như thể không thuộc về nơi đây.
Vài người phụ nữ bưng ly rượu đến quầy đồ uống, vừa chọn món tráng miệng ưa thích, vừa hứng thú tán gẫu.
"...Không ngờ người thật còn đẹp trai hơn."
"Hai anh em nhà họ đều nổi bật lắm, nhưng anh cả đã kết hôn rồi, còn anh hai này, nghe nói khá là phong lưu."
"Thấy cái ghim cài áo của anh ta chưa? Trang sức cao cấp của hrgri đấy, mới hỏi giá hôm trước, đắt thế này này."
"Nhà họ Mạnh là old money, một cái ghim cài có là gì."
"Hả? Không phải là old power sao? Ai đó nói thế..."
"Thật không đấy, nghe ở đâu thế?"
Những cuộc bàn tán xen lẫn trong tiếng ồn ào sôi động, Sầm Trăn vô tình nghe được nhưng cũng chẳng để tâm. Cô cúi đầu uống rượu, cho đến khi giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh.
"Này, chắc chắn cô biết gia thế nhà họ thế nào đúng không?"
Sầm Trăn hơi ngẩn người, ngước lên đã thấy một người phụ nữ tay cầm ly champagne đứng trước mặt, đuôi mắt nhướn lên cười.
"Đi thôi đi thôi, cậu say rồi." Chưa kịp để Sầm Trăn lên tiếng, đã có người kéo người phụ nữ hỏi chuyện đi, cả nhóm rời đi, để lại Sầm Trăn với vẻ mặt khó hiểu.
Cô đoán họ chắc đang nói về vị Mạnh nhị thiếu gia kia, nhưng tại sao họ nghĩ cô biết gia thế nhà họ chứ?
Cô hoàn toàn không quen biết người ta.
Sầm Trăn cho rằng người phụ nữ đó say rượu nên hỏi nhầm người, cô cúi đầu uống cạn ly rượu, đang định ra ngoài tìm chỗ hít thở không khí, thì Tống Vọng không biết từ lúc nào đã đến trước mặt.
Hai người đứng đối diện nhau, trong đám đông khách mời này, chẳng ai thấy có gì không phải.
"Sao em vào được đây?" Tống Vọng hỏi.
Sầm Trăn cảm thấy câu hỏi của anh ta có vẻ mỉa mai: "Chẳng phải anh mời em sao?"
Tống Vọng nghẹn lời, lắc lắc ly rượu trong tay, khẽ giải thích: "Xin lỗi, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, em nói có đúng không?"
Sầm Trăn quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Có ai ép anh đâu, đây là lựa chọn của anh mà."
Trong bốn năm theo đuổi Sầm Trăn, điều Tống Vọng nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ lạnh nhạt xa cách của cô. Cô như đóa hồng trắng cao quý, bên dưới váy có biết bao kẻ hầu theo đuổi. Anh ta đã dốc hết tâm sức để theo đuổi, nửa năm qua mới được thấy nụ cười của cô, vậy mà giờ phút này lại như quay về thuở ban đầu.
Tống Vọng bỗng cảm thấy bực bội, cố nén giọng nói: "Đừng có nghiêm trọng thế được không? Em không phải cũng khoác tay Mạnh Phạm Xuyên vào đây sao? Những người đến làm quen đưa danh thiếp cho em ban nãy, anh thấy em cũng nhận hết đấy thôi?"
Ban nãy đúng là có vài người đàn ông đến đưa danh thiếp cho Sầm Trăn, nhưng cô không thấy có vấn đề gì, trong chốn xã giao, ít nhất cũng phải có phép lịch sự cơ bản.
Nhưng lúc này Sầm Trăn không muốn giải thích điều đó, cô nhíu mày: "Mạnh... Phạm Xuyên?"
Cô nhạy bén nghe được họ "Mạnh" này, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tống Vọng không hiểu sao cô lại tỏ ra ngạc nhiên như vậy: "Sao thế, em khoác tay Mạnh nhị thiếu gia vào đây, không lẽ không biết tên người ta?"
Sầm Trăn: "..."
— Mạnh nhị thiếu gia.
Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!
Mấy chữ này chìm nghỉm trong tiếng ồn ào xung quanh, người khác hoàn toàn không nghe thấy.
Nhưng nó như một tiếng "choang" vang dội, nặng nề đập vào đầu Sầm Trăn.
Hóa ra là vì thế mà mấy cô gái ban nãy đến hỏi cô về Mạnh nhị thiếu gia, cô đi vào cùng anh ta, họ đương nhiên nghĩ rằng họ quen biết nhau, thân thiết với nhau.
Mọi biểu cảm trên mặt Sầm Trăn đều cứng đờ, lòng bàn tay nhanh chóng toát mồ hôi.
Hôm qua vô tình xông vào phòng thử đồ của anh ta, hôm nay lại mượn danh anh ta để tham dự tiệc tối, thậm chí còn nói những lời như đến đây vì anh ta, muốn làm quen với anh ta...
Sầm Trăn đến cả hơi thở cũng không bình thường nữa, cô vô thức ngước mắt lên, nhưng không thấy bóng dáng Mạnh Phạm Xuyên trong phòng.
Không biết anh ta đi đâu rồi.
Nhưng điều này khiến Sầm Trăn không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng đặt ly rượu xuống nói với Tống Vọng: "Em ra ngoài một lát."
Sầm Trăn định để mọi sự ngượng ngùng và bối rối dừng lại ở đây, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại vị thiếu gia tôn quý này nữa, cô lặng lẽ đi về phía cửa chính của tiệc tối, vừa mới vòng qua một nhóm khách mời, đã bị một bóng đen ung dung chặn trước mặt.
"Uống chút đồ mà uống lâu thế?"
"..." Thật là gặp đúng người không muốn gặp.
Giọng anh không chút bận tâm, nhưng tim Sầm Trăn lại đập dữ dội như trống.
Cô dùng hết khả năng diễn xuất để giữ bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi trước."
Mạnh Phạm Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay: "Sớm vậy sao?"
"Vâng."
"Được, nhưng mà." Mạnh Phạm Xuyên dừng lại một chút, thong thả nhắc nhở: "Cô Sầm có phải còn việc gì chưa làm không?"
Sầm Trăn bị hỏi đến ngớ người, ngạc nhiên ngẩng đầu: "Việc gì ạ?"
Người đàn ông tay cầm ly rượu, nhìn cô chăm chú hai giây, rồi khẽ nhếch môi cười,
"Cô Sầm không phải nói—"
"Muốn làm quen với tôi sao?"
Sầm Trăn: "..."
77 Chương