NovelToon NovelToon

Chương 2

C2: A Tuyết

Không khí tràn ngập một cảm giác căng thẳng.

Mọi người đều ngồi xuống một cách gượng gạo, lần lượt mời rượu Giang Bạc Tuyết. Những người trước đó còn làm trò cũng không dám động đậy nữa, để mặc các cô gái sang một bên. Ai cũng biết Giang Bạc Tuyết tính tình không tốt, làm những việc này trước mặt anh, anh sẽ chán ghét.

Vì vậy những tiếng cười khúc khích, tiếng ríu rít của các cô gái, trong chớp mắt biến mất không còn dấu vết. Các cô gái cần rót rượu vẫn rót rượu, cần cười vẫn cười, chỉ là bầu không khí nhìn có vẻ ổn định hơn nhiều. Không khí bất thường này, cho đến khi Giang Bạc Tuyết uống xong rượu, lạnh nhạt nói chuyện với người bên cạnh, mới được phá vỡ.

Hứa Gia Ngọc ngồi về vị trí của mình, nửa khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối. Chỗ cô chọn không tốt, đối diện chéo với Giang Bạc Tuyết, cách một cái bàn dài, cô có thể nhìn thấy rất rõ hình dáng của anh, cổ họng lên xuống khi anh uống rượu, từng biểu cảm nhỏ.

Có cô gái đưa rượu cho anh, Giang Bạc Tuyết lạnh lùng đón lấy, tuy nhiên bàn tay mềm mại như không xương của cô gái, vừa muốn bám lên vai anh, liền bị anh tóm lấy. Giang Bạc Tuyết lạnh lùng liếc nhìn, ném cô ta xuống. "Cô không biết quy tắc của tôi sao?"

Cô gái trang điểm lộng lẫy, lúc này mặt tái nhợt, hoảng sợ không nói được lời nào. Người dẫn cô đến là một người đàn ông trung niên, thấy tình cảnh này, vội vàng bưng rượu đến xin lỗi, lo lắng cúi đầu khom lưng nói: "Giang gia, cô ấy mới đến không hiểu quy tắc, ngài đừng giận."

Thấy Giang Bạc Tuyết lạnh mặt, anh ta lại quay sang mắng cô gái đó: "Cô nghĩ gì vậy, mau xin lỗi đi! Tay không biết chỗ nào nên bám, chỗ nào không nên bám à?" Cô gái run rẩy: "Giang gia, tôi vô tình, xin ngài tha cho tôi."

Tuy nhiên Giang Bạc Tuyết phớt lờ lời xin lỗi của cô ta, chỉ ngồi đó uống rượu, cứ một ly tiếp một ly đổ vào bụng, không nói thêm lời nào nữa.

Hứa Gia Ngọc co người trong góc nhìn toàn bộ sự việc. Dáng vẻ Giang Bạc Tuyết không nói lời nào rất đáng sợ, cô luôn biết, dù là trước kia hay bây giờ, anh luôn có thể khiến người ta vô cớ run sợ. Trong lòng sau cơn căng thẳng ban đầu khi gặp lại, chỉ còn lại một cảm xúc kỳ lạ. Cô không nói rõ được đó là gì.

Cô thậm chí còn có tâm trạng nghĩ, Giang Bạc Tuyết ba năm này, nhìn bộ dạng quyền thế, danh tiếng, mỗi thứ đều tiến bộ không ít. Điều duy nhất đáng ghét là anh vẫn không để lại chút thể diện nào cho người khác. Anh cũng chỉ có khuôn mặt trông ưa nhìn, nếu có cô gái nào vì thích khuôn mặt đó mà trèo lên người anh, chắc chắn sẽ chết trong tay anh.

Hứa Gia Ngọc khóe môi lười biếng cong lên một đường cong, thu hồi tầm nhìn.

Cô không để ý, bên cạnh Nghiêm Thời Hoa vẫn luôn nhìn cô. Nghiêm Thời Hoa ánh mắt liếc về phía người phụ nữ bên cạnh. Đôi mắt đuôi mày tinh xảo, đôi môi đỏ hé mở, say rượu, làn da trắng ngần mềm mại, ửng lên một chút đỏ hồng mịn màng.

Đầu ngón tay cô kẹp điếu thuốc, chưa châm, cụp mắt nghịch nghịch. Mái tóc xoăn dài đến eo, theo đường cong nhô lên nơi ngực rũ xuống, vài lọn vương vấn trên cổ tay mảnh khảnh, ngay cả đuôi tóc dường như cũng mang hương tình.

Nhìn đến nỗi người ta mê mẩn. Nghiêm Thời Hoa nuốt nuốt nước bọt.

Nói thật, Hứa Gia Ngọc, người phụ nữ này, thực sự rất đẹp. Anh ta bao nhiêu năm nay đi tiệc rượu, lăn lộn trong chốn phong nguyệt, mỹ nữ rót rượu không nhìn qua một nghìn cũng thấy qua tám trăm. Cô nào cũng đầy phong tình, mỉm cười chiều lòng đàn ông.

Nhưng so với Hứa Gia Ngọc, vẫn còn kém xa. Người phụ nữ này đôi mắt quyến rũ chết người, trên người lại có một vẻ thanh tao.

Nghiêm Thời Hoa không nói ra được. Có lẽ trong cơ thể đàn ông vốn bản năng có ham muốn thuần hóa con mồi, anh ta ở bên ngoài, nhìn thấy Hứa Gia Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã muốn thuần hóa cô. Xem cô trên giường, liệu còn có vẻ lạnh lùng đó không.

Nghiêm Thời Hoa tiến gần cô: "Hứa tiểu thư, chuyện vừa rồi cô vẫn chưa đồng ý nhỉ."

Hứa Gia Ngọc liếc nhìn vẻ mặt đầy ham muốn của anh ta. Đuôi mắt cong lên, lại là dáng vẻ lạnh lùng. Cô cười nói: "Nghiêm tổng, tôi đâu có nói nhất định phải đồng ý."

Nghiêm Thời Hoa chưa từng bị người ta từ chối ba bốn lần, có chút tức giận. Tay anh ta không an phận sờ lên eo Hứa Gia Ngọc, đe dọa: "Hứa tiểu thư, ra ngoài bán thân, làm kiêu một chút thì được, nhưng kiêu ngạo như vậy, rất dễ không sống nổi đấy."

"Đe dọa tôi?" 

"Đây là thành phố Lâm Hải, Hứa tiểu thư có thể thử xem."

Hứa Gia Ngọc trong lòng cười lạnh.

Những năm cô lên giường với Giang Bạc Tuyết, thủ đoạn gì của anh ta cô sớm đã thấy hết. Nghiêm Thời Hoa chỉ là một thương nhân thành phố Lâm Hải, cô đến đây uống rượu là nể mặt anh ta, không muốn gây chuyện, nhưng những lời giả dối này, Hứa Gia Ngọc thực sự không để tâm.

Hứa Gia Ngọc cười nói: "Nghiêm tổng, anh uống nhiều rồi phải không, sao đều nói lời nhảm nhí vậy? Tôi nhớ thành phố Lâm Hải đâu có họ Nghiêm." Cô khẽ ngẩng cằm, hất về phía Giang Bạc Tuyết: "Vị kia đang ngồi đằng kia đấy, anh dám đem những lời vừa nói với tôi, đi nói với anh ta một lần không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!

Nếu chỉ là đấu nhau khoản mạnh miệng, ai mà chẳng làm được. Hứa Gia Ngọc chống cằm, cười duyên dáng chờ đợi phản ứng đối phương.

Nghiêm Thời Hoa bị cô chọc, hoàn toàn nổi giận. Thực ra Hứa Gia Ngọc hạ thấp giọng nói chuyện, xung quanh lại ồn ào, hoàn toàn không có người thứ ba nào nghe thấy. Nhưng một lần rồi hai lần bị một người phụ nữ làm cho chật vật, Nghiêm Thời Hoa vẫn cảm thấy mất mặt.

Anh ta chộp lấy ly rượu, véo cằm Hứa Gia Ngọc định rót vào, cố lấy lại chút thể diện cho mình. "Bảo cô uống thì uống, tôi đã nể mặt cô rồi."

Rượu chảy dọc theo cằm. Theo cổ, trượt qua ngực, làn da vốn đã trắng như ngọc, bị rượu tưới, thế mà còn toát lên một lớp ánh nước quyến rũ, càng thêm diễm lệ. Đáy mắt Nghiêm Thời Hoa tối sầm lại.

Anh ta từ lúc Giang Bạc Tuyết chưa vào đã nhịn rồi, nhịn rất lâu, kích thích này khiến anh ta không kiềm chế được, trong chốc lát không còn lý trí, cúi đầu cắn vào Hứa Gia Ngọc.

"Đệch mẹ, còn trốn."

Hứa Gia Ngọc máu dồn lên đỉnh đầu. Cô cũng nhịn anh ta rất lâu rồi, ban đầu chỉ muốn rút lui hòa bình, nhưng được voi đòi tiên như vậy, cô còn nhịn cái rắm gì nữa. Lắm nhất là tối nay cùng vào đồn cảnh sát!

Hứa Gia Ngọc đột ngột chộp lấy chai rượu bên cạnh.

Giây tiếp theo, thân thể Nghiêm Thời Hoa rời khỏi tầm nhìn của cô, ngã mạnh xuống đất.

Hứa Gia Ngọc ngẩng mắt. Trong yên lặng u tối, cô bất ngờ đâm vào đôi mắt đen của một người. Trên người anh cuộn trào cơn giận cô không hiểu được, âm thầm cuốn theo gió mưa buốt giá. Giang Bạc Tuyết bước qua, bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô.

Dùng hết sức, rất đau, Hứa Gia Ngọc một lúc không nhịn được, kêu đau ra tiếng, dường như ngay cả sâu trong xương cốt cũng đau đến run rẩy. Cô miễn cưỡng nói ra một câu: "Buông em ra!" 

Đối phương không nghe, hung hăng kéo cô, bước nhanh ra khỏi phòng.

Bên ngoài tuyết rơi to hơn. Hứa Gia Ngọc trên người chỉ có một chiếc váy hai dây, tuyết vừa bay, lạnh đến nỗi cô run rẩy. Cô răng đánh lập cập, không nhịn được nói: "Giang Bạc Tuyết, em lạnh." 

Giang Bạc Tuyết không thèm để ý, nghiến răng trả lời một câu: "Vậy em cứ chết cóng ở đây đi."

Sắc mặt anh đáng sợ kinh người, Hứa Gia Ngọc nhất thời không dám nói gì. Run rẩy nhìn anh đi đến cửa một căn phòng hẻo lánh, giơ chân đạp một cái, cửa mở. Anh kéo cô, rồi quăng cô vào trong, "sập” một tiếng đóng cửa lại.

Cả phòng tối đen, Hứa Gia Ngọc vừa định nói bật đèn, nhiệt độ nóng bỏng đột nhiên phủ lên người, mũi cô lập tức ngập đầy mùi hương nam tính đặc trưng, cùng với mùi trầm hương nhiều năm trên người anh. Tuyết vừa rơi, mùi hương này hóa thành nước.

Hứa Gia Ngọc ba năm không thấy anh tức giận như vậy, cảm thấy xa lạ mà quen thuộc, cô chống cự: "Bật đèn." 

Quả nhiên thành công kích giận anh: "Bật cái rắm."

"..." Hứa Gia Ngọc vẫn còn tâm trạng nghĩ, cô đi ba năm, quay về  thật có bản lĩnh, một đêm chọc giận hai người đàn ông quyền thế ngút trời, không ai là cô có thể đắc tội được.

Người trước mắt càng là như vậy.

Trong bóng tối, cô cảm thấy eo mình bị bao bọc, qua lớp vải lụa mỏng, lòng bàn tay Giang Bạc Tuyết nóng đến mức đáng sợ. Hứa Gia Ngọc không nhịn được muốn trốn, bị anh bẻ cằm lại, buộc phải ngẩng mặt lên. "Đừng trốn."

Lạnh lùng như một khuôn.

Hứa Gia Ngọc thở dốc cười: "Giang tiên sinh, đàn ông các anh đều thích ra lệnh cho phụ nữ như vậy sao?"

"Còn em thì sao." Giang Bạc Tuyết bình tĩnh tự nhiên cười nhẹ, "em đều thích câu dẫn đàn ông như vậy?" Nói xong, anh hơi cúi mắt, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô hồi lâu, cô như một hồn ma xinh đẹp, trong đêm tối tỏa ra hương tình.

Giang Bạc Tuyết yết hầu chuyển động, đột nhiên tiến lên hai bước, quý phái cúi đầu, nụ hôn cứ thế bất ngờ rơi xuống, như thủy triều dâng lên, nước biển sâu thẳm nhấn chìm cô.

Hứa Gia Ngọc trợn tròn mắt. Lúc đầu cô vẫn có thể duy trì nụ cười, sau một lúc, cô mới phát hiện không ổn rồi. Giang Bạc Tuyết hé mắt thì thầm với cô: "Nhắm mắt lại."

Hứa Gia Ngọc mi mắt run rẩy nhẹ. Anh làm thật, eo bị ôm chặt không thoải mái, cô hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể bị động chịu đựng anh.

Giang Bạc Tuyết mi mắt rất lạnh, trong bóng tối, anh cúi đầu, môi đặt trên môi cô xoay chuyển nghiền nát. Anh hôn rất mạnh, như thể muốn cắn thủng cô, muốn cắn một lỗ đẫm máu trên vai nhỏ gầy của cô. Không thấy tâm trạng gì, trong mắt anh luôn nổi lên một lớp cảm xúc u ám không rõ.

Giang Bạc Tuyết rất cao, Hứa Gia Ngọc không thấp, hôm nay phối hợp với váy dài, lại đi giày cao gót mảnh, nhưng đứng trước mặt anh, cô vẫn không đủ nhìn. Chỉ có thể vất vả ngẩng đầu đáp lại.

Nụ hôn này đến cuối cùng càng thêm dữ dội, sắc bén im lặng, Hứa Gia Ngọc có thể cảm nhận được anh hôn không mang cảm xúc, chỉ là cô lùi anh tiến, như thể luôn thờ ơ. Giang Bạc Tuyết vốn là người không có nhiều cảm xúc.

Giống như khi đôi môi tách ra, cô hơi thở dốc, anh lại như không bị ảnh hưởng gì, trong đêm tối, mi mắt anh vẫn bình tĩnh như xưa. Tuy nhiên Giang Bạc Tuyết dừng lại một lúc, đột nhiên cười. Dường như đầy hứng thú.

Nghe thấy anh hỏi: "Hứa Gia Ngọc, em dựa vào đâu mà dám quay lại?"

Hứa Gia Ngọc hơi sững sờ. Giang Bạc Tuyết tiếp tục cười nhạt, hai tay như sắt chống hai bên người cô, mắt sâu thẳm, hơi mỉa mai: "Quay về tiếp tục câu dẫn đàn ông? Hay là cho tiền thì đàn ông nào cũng được lên giường với em?"

Hứa Gia Ngọc trong lòng đột nhiên đau nhói, không nhịn được thực sự muốn tát anh một cái. Tuy nhiên cô nắm chặt chiếc váy nhăn nhúm trên người, chỉ cong môi: "Anh giận cái gì."

 "Em nghĩ tôi đang giận sao?" Anh mặt không biểu cảm.

"Không phải sao?" Hứa Gia Ngọc liếm liếm môi, tiếp tục nói, "Em tưởng Giang gia có bản lĩnh lớn, thực sự quên em rồi."

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, Hứa Gia Ngọc nhướng mày, không thấy rõ biểu cảm của anh, có lẽ thực ra anh hoàn toàn không có biểu cảm. Như anh nói, một người tình, làm sao có thể để tâm.

Hồi lâu, Hứa Gia Ngọc nghe thấy anh lạnh giọng: "Hứa Gia Ngọc, em muốn chết sao." 

Chưa từng có ai dám khiêu khích anh như vậy, ngoại trừ Hứa Gia Ngọc trước đây. Bây giờ cô quay về, vẫn là dáng vẻ mê người đó, không biết sâu cạn mà chạm vào vùng cấm của anh.

Tay anh từ cằm, vòng lên cổ cô. Từ từ siết chặt. Ánh mắt lại vẫn ba phần trêu cợt ba phần lơ đãng, như thương tiếc, lại không lưu tình.

Cảm giác nghẹt thở run rẩy bò qua toàn thân, Hứa Gia Ngọc hé miệng, không phát ra tiếng, chỉ là không chịu thua nhìn lại anh. "Em nói sai sao, anh không phải đang giận à."

Cô cũng không biết mình mắc bệnh gì, trên địa bàn của anh, Hải Đình mà người thành phố Lâm Hải ai cũng kiêng dè, trong tay anh, cô vẫn có thể nói ra miệng. Hứa Gia Ngọc chỉ là trong lòng đầy cơn giận.

Ban đầu anh đưa cô ra nước ngoài, được, chia tay thì chia tay.

Bây giờ về nước, anh trước tiên là giả vờ như không quen cô, vậy rất tốt, cô cũng ngồi yên lặng trong bóng tối, không lên tiếng không vạch trần, kết quả sao? Anh lại còn trách cô. Hứa Gia Ngọc muốn cười. Dựa vào đâu. Cô cứng đầu, nhất định phải tranh một hơi, nhìn sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, Hứa Gia Ngọc càng vui.

Cô khó khăn nói: "Muốn giết em? Vậy anh nghĩ kỹ đi, vứt xác ở đâu..."

"Câm miệng." Giọng Giang Bạc Tuyết cuối cùng cũng dịu xuống, đột ngột buông tay ra.

Không khí trong lành lập tức chui vào phổi, Hứa Gia Ngọc nửa cúi người xuống, ho lớn lên, ho đến mặt đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn, chân cô uốn cong, suýt nữa quỳ xuống.

"Hứa Gia Ngọc, em luôn có cách khiến tôi tức giận." 

Anh lạnh lùng nói. Giang Bạc Tuyết bước lên trước, lại nắm lấy cằm cô, mắt lạnh lùng quét qua môi dưới của cô. Nơi đó đã sưng lên, do anh cắn.

Mắt Giang Bạc Tuyết tối lại, anh cụp mắt, giọng khàn đặc: :”Em từng theo tôi, Nghiêm Thời Hoa là cái gì, em cũng nhìn trúng hắn." 

"Liên quan gì đến anh?"

 "Không liên quan." Anh cười lạnh, "Chỉ là bao nhiêu năm trôi qua, khẩu vị của Hứa tiểu thư, thật là càng ngày càng tệ."

Giang Bạc Tuyết thân thể càng lúc càng gần. Anh áp vào cô, Hứa Gia Ngọc bị buộc phải lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào mặt bàn lạnh lẽo, anh vẫn không chịu dừng lại. Hứa Gia Ngọc chạm vào ngực rộng cứng rắn của anh, anh hơi cúi người, cô ngồi lên mặt bàn, hai chân tách ra, bị anh ép vào giữa.

Hứa Gia Ngọc thở dốc, tóc rối bời xõa xuống, cô cười: "Giang tiên sinh, em thấy một người tình cũ, vẫn tốt nhất là không nên đánh giá khẩu vị của nhau."

Giang Bạc Tuyết sắc mặt âm trầm có thể nhỏ nước: "Vậy sao. Vì vậy em nóng lòng nhào vào." Anh ngập ngừng: "Giống như ngày xưa trèo lên giường tôi vậy."

Hứa Gia Ngọc đáy lòng đau nhói. Ánh mắt anh lạnh lẽo lại thấm đẫm niềm vui khó hiểu, như đang nhìn một kẻ thù. Thực ra đúng là vậy, khi làm bạn giường những ngày ấy họ đã ghét nhau đến mức muốn bóp chết đối phương. Hứa Gia Ngọc nhớ đến những lúc đó, cơ thể không nhịn được run lên. Cô luôn cảm thấy, Giang Bạc Tuyết khi đó không hạ độc cô, ngoài việc chê xử lý thi thể phiền phức, lý do khác, có lẽ là vì họ hợp nhau quá cao về mặt thể xác.

Anh bị dục vọng thôi thúc, bất đắc dĩ phải chịu đựng cô.

Hứa Gia Ngọc đẩy anh ra. Cô vỗ vỗ khuôn mặt vẫn lạnh lùng, lúc này lại vì xúc động mà âm thầm căng thẳng của anh, nói: "Giang tiên sinh, làm chuyện này không quang minh, anh đã đính hôn rồi, quên rồi sao?"

Giang Bạc Tuyết im lặng không nói, đôi mắt như sói cô đơn nhìn chằm chằm cô.

Hứa Gia Ngọc tiếp tục nói: "Anh đã có hôn thê, không cho em về nước, bây giờ gặp lại, chúng ta cứ coi như không thấy nhau không phải rất tốt sao? Cần gì phải lôi kéo rối rắm, dây dưa không rõ."

Người đàn ông trước mắt thân thể rõ ràng cứng đờ một lúc.

Một lát sau, anh cười lạnh: "Phải, rất tốt."

Giang Bạc Tuyết lùi một bước, cụp mắt. "Vậy em cút đi."

Ánh trăng bên ngoài nghiêng nghiêng rọi vào. Từ góc nhìn của Hứa Gia Ngọc, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt anh hiện ra, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

"Được." Hứa Gia Ngọc gật đầu. Chỉnh trang lại váy, đẩy cửa, bước ra ngoài. Cô không quay đầu lại, như không có chút lưu luyến nào.

Đi đến cửa, thấy có một bóng người dựa bên xe. Người đàn ông cao lớn đang hút thuốc, khuôn mặt dịu dàng tuấn tú, thấy cô đến, anh ta dập tắt điếu thuốc.


 

Truyện Hot

©2020 - 2024 Novelbiz Team