NovelToon NovelToon

Chương 15: Tư bản độc ác

Sáng hôm sau khi Lương Tê Nguyệt tỉnh dậy, bụng đã dễ chịu hơn nhiều, chỉ là bụng dưới vẫn còn hơi đau âm ỉ. Nhưng cô dậy hơi muộn, chỉ còn chưa đầy bốn mươi phút đến giờ làm. Từ căn hộ này lái xe đến công ty, dù không kẹt xe cũng phải mất ít nhất nửa tiếng. Thương Mục Chi thậm chí không đánh thức cô dậy, còn tắt cả báo thức của cô.

 

Lương Tê Nguyệt vệ sinh xong từ phòng ngủ đi ra, đang định hỏi tội, thì Thương Mục Chi với vẻ đã thu xếp xong xuôi từ lâu, cầm hộp giữ nhiệt từ nhà bếp đi ra, thấy cô chỉ nhấc cổ tay lên nhìn giờ, nhắc nhở: "Em còn mười phút để chuẩn bị."

 

"..."

 

Thương Mục Chi không gọi Lâm Túc đến, mà tự mình xuống tầng hầm để xe chọn một chiếc lái đi. Giờ cao điểm không tránh khỏi kẹt xe, Lương Tê Nguyệt ngồi ghế phụ không nhịn được than phiền: "Đi muộn trong thời gian thực tập, chắc chắn sếp sẽ ấn tượng không tốt về em."

 

Thương Mục Chi đánh vô lăng, trong khoảng thời gian đèn đỏ đưa hộp cơm giữ nhiệt ở ghế sau cho cô: "Triệu Chi không phải người như thế."

 

Lương Tê Nguyệt sững người, ôm hộp cơm cảnh giác nhìn anh: "Sao anh biết tên sếp của em?"

 

Tuy anh là ông chủ, nhưng công ty nói ra cũng khá lớn, đâu cần phải nhớ tên từng nhân viên chứ.

 

Thương Mục Chi nhìn tình hình giao thông phía trước, không nhìn cô, chỉ nhạt giọng nói: "Triệu Chi cũng tốt nghiệp Đại học Hương Cảng, hơn em hai khóa."

 

Lương Tê Nguyệt hơi ngẩn người, ừ một tiếng, không nói gì thêm, cúi đầu mở hộp cơm. Bữa sáng trong hộp rất đơn giản, bên trong chỉ có một phần bánh mì kẹp, mở phía dưới ra là nước đường đỏ giống hôm qua. Nhìn là biết do Thương Mục Chi tự làm.

 

Lương Tê Nguyệt cầm bánh mì kẹp cắn một miếng, bên trong có rau xà lách mà cô ghét, cô lập tức nhăn cả mặt lại, định há miệng nhổ ra. Thương Mục Chi nghiêng đầu nhìn cô một cái, sững lại: "Bây giờ vẫn ghét ăn rau xà lách sao?"

 

Lương Tê Nguyệt nhíu mày trợn mắt nhìn anh, không thấy khăn giấy cũng không tìm được chỗ nào trong xe để nhổ ra. Thương Mục Chi một tay nắm vô lăng, rảnh một tay, rất tự nhiên đưa ra trước miệng cô.

 

Lương Tê Nguyệt nhìn anh, hơi không hiểu. Xe phía sau chạy tới, chắn cửa sổ bên cạnh, Thương Mục Chi nghiêng đầu nhìn cô: "Nhổ ra đã rồi tìm khăn giấy sau." Giọng điệu anh bình thản, tự nhiên hết mức.

 

Lương Tê Nguyệt lại sững người, có cảm giác rất hoang đường, lắc lắc đầu, đẩy tay anh ra, nuốt xuống, trầm giọng nói: "Không cần đâu." Cô đặt bánh mì xuống, không ăn tiếp nữa.

 

"Lần sau sẽ không cho rau xà lách nữa." Thương Mục Chi nhìn phía trước, "Nước đường đỏ có thể mang đến công ty uống."

 

Lương Tê Nguyệt ừ một tiếng không nói gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm thấy tai hơi nóng.

 

Đến dưới tòa nhà công ty vừa đúng giờ chấm công. Thương Mục Chi đỗ xe ở trung tâm thương mại phía sau công ty, không lái vào bãi đỗ xe ngầm. Như vậy Lương Tê Nguyệt không phải lo lắng sẽ đi đường vòng để tránh gặp người quen.

 

"Trưa đừng ăn đồ lạnh lung tung, tối cùng về nhé."

Thương Mục Chi đưa túi xách từ trên xe cho cô. Lương Tê Nguyệt ôm hộp cơm, nhận lấy túi: "Đương nhiên là không rồi, cơm căng tin dở chết đi được."

 

Thương Mục Chi dừng lại một chút, nhưng không phản bác: "Anh đã nói với Thẩm Triệt rồi, Bancan sẽ đổi đầu bếp."

 

Lương Tê Nguyệt lo đi làm muộn, không nói thêm với anh nữa, cầm đồ xoay người lên lầu. 

 

Đi làm vừa đúng giờ, Lương Tê Nguyệt hơi ngượng, nhưng vừa vào văn phòng mới phát hiện nhiều vị trí còn trống, hoàn toàn không thấy ai đi muộn. Đặt túi xuống cô mới thở phào.

 

Đinh Trú: [Cậu cũng bị sếp gọi đi họp à?]

Máy tính vừa đăng nhập tin nhắn của Đinh Trú đã nhảy ra.

 

Lương Tê Nguyệt hơi dừng lại, trả lời: [Không... mình vừa đến đúng giờ.]

 

Đinh Trú: [Ồ ồ.]

Đinh Trú: [Ha ha không sao, dù sao mọi người đều đi họp rồi, cũng không thấy được.]

 

Lương Tê Nguyệt quét mắt nhìn xung quanh: [Sáng sớm đã họp?]

 

Đinh Trú: [Hơi lạ thật, nhưng hình như là do sếp lớn nói.]

 

Lương Tê Nguyệt sững người, không trả lời nữa.

 

Buổi sáng không có nhiều việc, Lương Tê Nguyệt cảm thấy bụng dưới lại hơi đau trằn, nhưng cũng không dám lấy bình giữ nhiệt đựng nước đường đỏ ra. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Sở Ngưng và Đinh Trú rủ cô cùng đi ăn, Lương Tê Nguyệt nghĩ đến miếng thịt gà có vẻ chưa chín lần trước ở căng tin, lắc đầu, cũng từ chối cả ý tốt của Sở Ngưng nói sẽ mang về giúp.

 

Đợi đến khi người ở khu vực làm việc này đi gần hết, Lương Tê Nguyệt định nằm nghỉ tại chỗ một lát. Vừa mới trải xong tấm chăn đã chuẩn bị từ trước, điện thoại của Thương Mục Chi đã gọi đến.

 

Lương Tê Nguyệt dừng một chút mới bấm nghe: "Gì vậy?" Giọng cô nói rất nhỏ, nghe có vẻ rất ngoan ngoãn.

 

Thương Mục Chi bên kia điện thoại lên tiếng: "Ăn trưa chưa?"

 

Lương Tê Nguyệt hơi ngạc nhiên, không do dự mấy đã nói: "Ăn xong rồi, định ngủ đây."

 

Thương Mục Chi ừ một tiếng, giọng điệu bình thản: "Bây giờ là mười hai giờ mười phút, em mười phút đã xuống căng tin ăn xong rồi lên lầu à?"

 

"..." Lương Tê Nguyệt ghét nhất anh nói kiểu này, làm như cô rất ngốc vậy, định trực tiếp cúp máy.

 

"Tầng thượng, lên đây luôn." Thương Mục Chi lên tiếng trước khi cô cúp máy, "Đi thang máy riêng của anh lên đây, sẽ không ai thấy."

 

"..." Sáng nay cũng chỉ ăn có một miếng bánh mì kẹp. Lương Tê Nguyệt cầm điện thoại, mím môi, cứng nhắc ừ một tiếng rồi cúp máy.

 

Bên thang máy riêng của Thương Mục Chi thật sự không có ai, Lương Tê Nguyệt bấm tầng đi thẳng lên. Cô đến Bancan chưa lâu, trước đây cũng chưa từng lên tầng thượng, từ thang máy đi ra không thấy người, cả tầng đều rất trống.

 

"Lương Tê Nguyệt." Đi được vài bước đang nghĩ phòng nào mới là văn phòng của Thương Mục Chi, phía sau đã vang lên giọng anh.

 

Lương Tê Nguyệt quay đầu lại, thấy anh một tay đút túi đứng ở cửa một văn phòng, ngẩng mặt về phía cô.

 

Lương Tê Nguyệt đi qua. Cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn, một phòng làm việc có kích thước gần bằng nửa tầng lầu. Bên cạnh bàn làm việc màu đen có đặt sofa và bàn trà dùng để ăn cơm, trên đó đang đặt bữa trưa chưa mở ra.

 

Lương Tê Nguyệt thầm mắng anh là tư bản vô lương tâm trong lòng. Văn phòng của mình to thế này, vậy mà để một đám người họ chen chúc trong những vị trí nhỏ như vậy.

 

"Nước đường đỏ sáng nay uống chưa?" Thương Mục Chi rót cho cô một cốc nước ấm, lên tiếng hỏi.

 

Lương Tê Nguyệt vừa bị anh vạch trần không thương tiếc, lười nói dối với anh: "Chưa, quên mất."

 

Thương Mục Chi đứng bên cạnh mở túi đồ ăn, nghe vậy cúi mắt liếc cô một cái, cũng không ngạc nhiên: "Bụng không đau nữa à?"

 

Lương Tê Nguyệt uống một ngụm nước ấm, sờ sờ bụng dưới: "Cũng được."

 

Thương Mục Chi không nói gì nữa, đưa hộp đũa bên trong cho cô để cô tự mở.

 

Bao bì bữa trưa đặt rất tinh tế, là một nhà hàng Hàn Quốc nổi tiếng không nhận giao đồ, Thương Mục Chi mất một lúc mới bày hết đồ ăn đã đặt ra.

 

"Anh đặt nhiều thế này, hai chúng ta ăn không hết đâu." Lương Tê Nguyệt liếc nhìn bàn ăn gần như đã đầy.

 

Thương Mục Chi vừa bị dính nước sốt vào tay, đang dùng khăn ướt lau ngón tay, nghe vậy thờ ơ nói: "Ăn không hết thì đừng xuống."

 

Lương Tê Nguyệt đang uống canh đậu hũ rong biển, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh. Thương Mục Chi ném khăn ướt vào thùng rác bên cạnh, ngồi xuống chiếc sofa khác: "Lại đang mắng anh gì trong lòng đấy?"

 

Lương Tê Nguyệt nuốt canh xuống, thấy anh trẻ con, lười để ý đến anh. Ăn trưa trong văn phòng sếp là lần đầu tiên, nhưng Lương Tê Nguyệt lại chẳng thấy ngại ngùng gì, còn bắt Thương Mục Chi bóc tôm giúp mấy lần.

 

Thương Mục Chi suốt quá trình chẳng ăn mấy miếng, sau khi bóc tôm xong cho cô thì nhận điện thoại đi ra một bên nghe. Lương Tê Nguyệt mặc kệ anh, cúi đầu chụp ảnh số điện thoại trên bao bì đồ ăn, gửi vào nhóm chat với Giang Dĩnh và các bạn cùng phòng: [Có ship đồ rồi! Ngon cực kỳ!!!] Nhưng không ai trả lời cô, giờ này chắc đều đang đi làm.

 

Thương Mục Chi gọi điện hơi lâu, đến khi Lương Tê Nguyệt ăn gần xong anh mới quay lại, chỉ liếc nhìn thức ăn còn lại trên bàn: "Ngon không?"

 

Lương Tê Nguyệt rất khách sáo lau miệng xong, lại uống một ngụm nước: "Cũng được."

 

Thương Mục Chi gật đầu, đặt điện thoại xuống, uống một ngụm canh đậu hũ còn lại ít nhất, tiện miệng hỏi: "Vậy mời đầu bếp nhà này về căng tin công ty nhé?"

 

"Thật không vậy?" Lương Tê Nguyệt nhìn anh.

 

Thương Mục Chi mặt không đổi sắc: "Giả đấy."

 

"..." Lương Tê Nguyệt ăn xong đứng dậy: "Kệ đi, em no rồi, về trước đây."

 

Thương Mục Chi gọi cô lại: "Phía sau có phòng nghỉ, vào nằm một lát đi."

 

Lương Tê Nguyệt lắc đầu, từ chối rất nhanh: "Không được, lên đây ăn cơm thì được rồi, ngủ ở đây là sao, không biết còn tưởng em với anh có gì nữa."

 

Thương Mục Chi đứng dậy, cúi mắt liếc cô một cái, nhìn cô nói: "Em với anh không có gì sao?"

 

"Đã nói rồi ở công ty chỉ là sếp với nhân viên thôi, đương nhiên không có gì." Lương Tê Nguyệt nghiêm chỉnh nói, nghĩ đến cuộc họp mờ ám sáng nay: "Anh cũng đừng đối xử đặc biệt với em, em đến đây là để làm việc đàng hoàng."

 

"Được." Thương Mục Chi gật đầu: "Bữa trưa này sáu nghìn tám, em nhớ chuyển khoản WeChat cho anh một nửa."

 

"...Chuyển thì chuyển." Lương Tê Nguyệt lập tức lấy điện thoại ra chuyển một nửa cho anh.

 

Thương Mục Chi lấy điện thoại ra, bấm nhận.

 

"Còn việc gì không? Không có việc gì em đi đây." Một bữa ăn mất ba nghìn mấy, lương một tháng của cô gần hết một nửa rồi.

 

Thương Mục Chi nói: "Căn nhà gần công ty sắp sửa xong rồi, tối nay tan làm Lâm Túc sẽ đưa em đi xem có chỗ nào cần sửa không."

 

Lương Tê Nguyệt ừ một tiếng, lại nhận ra điều gì đó, sáng nay anh mới nói cùng về nhà, giờ lại chỉ để Lâm Túc đi với cô xem nhà mới: "Lâm Túc đi với em, thế còn anh?"

 

Thương Mục Chi đi đến bàn làm việc, cầm nửa chai soda trên bàn vặn ra ngửa cổ uống một ngụm: "Anh phải đi công tác, mấy ngày này không ở Hương Cảng."

 

Lương Tê Nguyệt sững người, theo phản xạ nói: "Đột ngột vậy sao?"

 

Thương Mục Chi ừ một tiếng, quay đầu nhìn cô: "Em muốn đi cùng anh không?"

 

Lương Tê Nguyệt hơi ngẩn người: "Đương nhiên là không," lại nói: "Em còn phải đi làm nữa."

 

"Cũng đúng." Trên mặt Thương Mục Chi không có thay đổi cảm xúc gì lớn, ngồi trước bàn làm việc, không nhìn cô nữa: "Em có gì cứ nói với Lâm Túc, cậu ấy sẽ giúp em giải quyết."

 

Lương Tê Nguyệt thấy anh hơi lạ, không nói gì nữa, xoay người đóng cửa văn phòng đi xuống lầu.

 

Tối tan làm Lâm Túc đợi cô ở bãi đỗ xe ngầm. Lương Tê Nguyệt ngồi ghế sau, không để Lâm Túc đưa mình đi xem nhà, chỉ bảo anh ta đưa mình về nhà trước, định để qua vài ngày nữa mới đi.

 

Về đến nhà, Thương Mục Chi không có ở đó, mấy ngày nay ngày nào tan làm cũng thấy anh, đột nhiên căn nhà lại trống vắng khiến cô hơi không quen. Lương Tê Nguyệt định tắm xong ngủ luôn, cầm quần áo vào phòng tắm, điện thoại đột nhiên kêu.

 

Là điện thoại của Lâm Thu Ý. Ban đầu cô không muốn nghe, nhưng bên kia lại gọi thêm lần nữa.

 

Lương Tê Nguyệt nghe máy: "Mẹ, sao vậy ạ?"

 

Lâm Thu Ý bên kia lên tiếng. Lương Tê Nguyệt sững người, ngẩng đầu nhìn gương phòng tắm đã bị hơi nước làm mờ, giọng hơi lạc lõng: "Sao cũng đột ngột vậy?"

 

Lâm Thu Ý nói thêm vài câu, cô nghe có hơi bực bội, nén tính khí nói: "Thương Mục Chi anh ấy đi công tác đột xuất rồi, cuối tuần con tự về vậy."

 

Truyện Hot

Chapter
1 Chương 1: Ly hôn
2 Chương 2: Áo phông
3 Chương 3: Gối
4 Chương 4: Áo khoác đen
5 Chương 5: Bút máy
6 Chương 6: Đèn ngủ
7 Chương 7: Quà tốt nghiệp
8 Chương 8: Thư tình
9 Chương 9: Mối tình đầu
10 Chương 10: Kem Vani
11 Chương 11: Anh trai
12 Chương 12: Ảnh tốt nghiệp
13 Chương 13: Canh lê
14 Chương 14: Tên khốn nạn
15 Chương 15: Tư bản độc ác
16 Chương 16: Nụ hôn say rượu
17 Chương 17: Chấn động não
18 Chương 18: Nhẫn
19 Chương 19: Chín số không
20 Chương 20: Xương rồng
21 Chương 21: Thang thuốc
22 Chương 22: Tiếng Tây Ban Nha
23 Chương 23: Cocktail
24 Chương 24: Bướm tím
25 Chương 25: Socola
26 Chương 26: Thuốc giải rượu
27 Chương 27: Thắt nơ
28 Chương 28: Áp mu bàn tay
29 Chương 29: Răng khôn
30 Chương 30: Cơn tò mò
31 Chương 31: Mắt đỏ
32 Chương 32: Diêm vương mặt đen
33 Chương 33: Múa rối bóng
34 Chương 34: Cá vàng
35 Chương 35: Sát nhân cuồng loạn
36 Chương 36: Giấc mộng (Phần 1)
37 Chương 37: Giấc mộng (Phần 2)
38 Chương 38: Camera giám sát (Phần 1)
39 Chương 39: Camera giám sát (Phần 2)
40 Chương 40: Báo thức
41 Chương 41: Rơi xuống nước
42 Chương 42: Camera trống
43 Chương 43: Cuộc gọi video
44 Chương 44: Rượu màu hồng tím
45 Chương 45: Bồn rửa mặt (H)
46 Chương 46: Sữa đậu phộng
47 Chương 47: Chăm người bệnh
48 Chương 48: Sợi dây nhân duyên
49 Chương 49: Vết bầm
50 Chương 50: Trăng khuyết (H)
Chậm Rãi Yêu - Tước Thất

91 Chương

1
Chương 1: Ly hôn
2
Chương 2: Áo phông
3
Chương 3: Gối
4
Chương 4: Áo khoác đen
5
Chương 5: Bút máy
6
Chương 6: Đèn ngủ
7
Chương 7: Quà tốt nghiệp
8
Chương 8: Thư tình
9
Chương 9: Mối tình đầu
10
Chương 10: Kem Vani
11
Chương 11: Anh trai
12
Chương 12: Ảnh tốt nghiệp
13
Chương 13: Canh lê
14
Chương 14: Tên khốn nạn
15
Chương 15: Tư bản độc ác
16
Chương 16: Nụ hôn say rượu
17
Chương 17: Chấn động não
18
Chương 18: Nhẫn
19
Chương 19: Chín số không
20
Chương 20: Xương rồng
21
Chương 21: Thang thuốc
22
Chương 22: Tiếng Tây Ban Nha
23
Chương 23: Cocktail
24
Chương 24: Bướm tím
25
Chương 25: Socola
26
Chương 26: Thuốc giải rượu
27
Chương 27: Thắt nơ
28
Chương 28: Áp mu bàn tay
29
Chương 29: Răng khôn
30
Chương 30: Cơn tò mò
31
Chương 31: Mắt đỏ
32
Chương 32: Diêm vương mặt đen
33
Chương 33: Múa rối bóng
34
Chương 34: Cá vàng
35
Chương 35: Sát nhân cuồng loạn
36
Chương 36: Giấc mộng (Phần 1)
37
Chương 37: Giấc mộng (Phần 2)
38
Chương 38: Camera giám sát (Phần 1)
39
Chương 39: Camera giám sát (Phần 2)
40
Chương 40: Báo thức
41
Chương 41: Rơi xuống nước
42
Chương 42: Camera trống
43
Chương 43: Cuộc gọi video
44
Chương 44: Rượu màu hồng tím
45
Chương 45: Bồn rửa mặt (H)
46
Chương 46: Sữa đậu phộng
47
Chương 47: Chăm người bệnh
48
Chương 48: Sợi dây nhân duyên
49
Chương 49: Vết bầm
50
Chương 50: Trăng khuyết (H)
©2020 - 2024 Novelbiz Team