"Anh đổi ý rồi" - Thương Mục Chi nói như thể đang nói "Hôm nay thời tiết đẹp" vậy. Lúc nào cũng đương nhiên, tuyệt đối đúng đắn. Chẳng ai nghi ngờ anh có tư tâm, anh nhất định luôn đúng. Từ đó càng làm Lương Tê Nguyệt - người nghiêm túc thực hiện hợp đồng mà đến London tìm anh ly hôn - có vẻ vô lý.
Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!
Suốt đường về Lương Tê Nguyệt không nói gì nữa, chỉ hờn dỗi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Về đến nhà quần áo và túi xách cũng đã được giao tới. Quản lý cửa hàng còn chu đáo cử người đến đo size cho Lương Tê Nguyệt, nói lần sau có mẫu mới sẽ ưu tiên chuẩn bị cho cô đầu tiên.
Lương Tê Nguyệt lạnh mặt không nói gì, cũng không đếm xỉa đến ai, chỉ ném mạnh chiếc áo vest của Thương Mục Chi mà cô theo thói quen cầm trên tay rồi về phòng.
Quản lý hơi ngượng ngùng nhìn Thương Mục Chi. Thương Mục Chi thì vẻ mặt rất bình tĩnh, chỉ nhặt chiếc áo vest bị ném dưới đất lên, hoàn toàn không tỏ vẻ giận dữ hay bị chọc tức.
Quản lý nhớ đến lời nhân viên phụ trách tiếp đón Thương Mục Chi chiều nay nói. Phu nhân của Thương Mục Chi, trông tuổi có vẻ rất nhỏ, như còn đang đi học, Thương Mục Chi đặc biệt chiều chuộng cô ấy, ngay cả chuyện không uống đồ lạnh trong kỳ kinh nguyệt cũng để ý. Xem ra cũng không phải là nói quá.
Lương Tê Nguyệt vào phòng ngủ trực tiếp mở vali ra, bắt đầu dùng điện thoại cũ đặt vé máy bay về nước. Thương Mục Chi định hủy hợp đồng không ly hôn, cô ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng về sớm.
Tiếng xếp vali rất lớn, Thương Mục Chi từ bên ngoài đi vào, hỏi cô: "Tối nay em muốn ăn gì?"
Lương Tê Nguyệt hơi tức giận, ban đầu định giả vờ không nghe thấy anh nói chuyện, nhưng lại thấy thực sự có chút uất ức. Ban đầu lúc đăng ký kết hôn chính anh đã nói, đợi cô tốt nghiệp thạc sĩ nếu cô muốn thì có thể ly hôn. Bây giờ là sao.
"Em không muốn ăn gì hết." Lương Tê Nguyệt đứng dậy, quay đầu nhìn người đứng ngoài cửa, lại nói lại yêu cầu của mình một lần nữa: "Em muốn ly hôn."
Lần này Thương Mục Chi không né tránh đề tài nữa, rất thẳng thắn nói: "Nói chuyện đi."
Lương Tê Nguyệt có phần đề phòng nhìn anh: "Nói gì?"
Thương Mục Chi liếc nhìn vali đang thu dọn của cô, hộ chiếu và điện thoại cũ hoàn toàn lộ ra, Lương Tê Nguyệt dịch chân một chút, tự cho là đã che được, anh cũng làm như không thấy, chỉ mở lời vào thẳng vấn đề chính: "Em có người em thích rồi à?"
Lương Tê Nguyệt sững người, lập tức tức giận phủ nhận: "Em không có!"
Thích người khác trong lúc hôn nhân, không phải ngoại tình tinh thần thì cũng là ngoại tình thể xác. Anh không nhớ mình đã kết hôn, nhưng cô thì luôn nhớ.
"Anh tưởng ai cũng như anh sao." Lương Tê Nguyệt không nhịn được bổ sung một câu.
Thương Mục Chi gật đầu, không phủ nhận lời buộc tội của cô, vẫn nắm bắt rất chính xác chủ đề cuộc trò chuyện: "Vậy tại sao?"
Thương Mục Chi đứng ở cửa nhìn cô, áo sơ mi trắng mặc trên người anh rất đẹp, nhưng khí chất anh lạnh lùng, màu trắng khoác trên người cũng toát ra một vẻ lạnh lẽo sắc bén, đặc biệt là lúc này trên mặt anh không có chút ý cười, tuy cũng không tỏ ra giận dữ gì, nhưng Lương Tê Nguyệt không hiểu sao có cảm giác mình như đang đứng đối diện anh ở bàn đàm phán, mà đàm phán với Thương Mục Chi thì bên kia chắc chắn là kẻ thua.
Lương Tê Nguyệt cảm thấy anh trông như vậy có vẻ đáng sợ, căng mặt hỏi lại: "Tại sao là sao?"
Thương Mục Chi im lặng một lúc, rất kiên nhẫn nói: "Ly hôn, cho anh một lý do thích hợp, anh sẽ cân nhắc."
Lương Tê Nguyệt thở phào, nhưng khi nghe anh nói "sẽ cân nhắc" thì trong lòng lại cảm thấy khó chịu khó tả, suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: "Ban đầu không phải đã nói rồi sao, đợi em tốt nghiệp là có thể ly hôn."
Cô không thích cuộc đời mình bị Lương Tắc Chính và Lâm Thu Ý điều khiển, nên luôn cố tình đi ngược lại họ. Giống như việc cô từ bỏ hội họa để học kiến trúc, không đợi Thương Hành Doãn về nước mà nổi loạn cưới Thương Mục Chi, và lúc này, khi tất cả mọi người đều nghĩ sau khi tốt nghiệp cô sẽ ngoan ngoãn sinh con với Thương Mục Chi thì cô lại bất ngờ đòi ly hôn với anh.
"Anh có nói." Thương Mục Chi nhìn cô, vẻ mặt khá bình tĩnh, chỉ hỏi: "Sau khi ly hôn với anh thì sao?"
Lương Tê Nguyệt nhíu mày, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Chẳng qua là giải thích với bên nhà họ Lương sẽ hơi phiền phức, bố mẹ Thương Mục Chi đều rất tốt với cô.
Thương Mục Chi nhìn ra suy nghĩ của cô: "Anh thấy em có thể suy nghĩ lại, thực ra bốn năm chúng ta kết hôn hai bên gia đình đều rất hài lòng, chúng ta ở với nhau cũng khá tốt."
"Tốt chỗ nào chứ?" Anh chưa nói hết đã bị Lương Tê Nguyệt nhỏ giọng ngắt lời.
Thương Mục Chi dừng lại: "Em không hài lòng chỗ nào ở anh?"
Lương Tê Nguyệt không nói gì. Cô cũng không dám nói. Từ nhỏ đến lớn Thương Mục Chi luôn là sự tồn tại như một người anh trai. Hồi nhỏ cô sống ở nhà họ Thương, mỗi ngày đều cùng Thương Hành Doãn gọi anh là đại ca. Lúc kết hôn nếu không phải vì cô vừa hay uống hơi nhiều, cô cũng chẳng dám cùng Thương Mục Chi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
"Đã như vậy thì đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa." Thương Mục Chi trực tiếp kết luận.
Lương Tê Nguyệt còn định phản bác. Thương Mục Chi dường như đoán trước được cô định nói gì, lần này trực tiếp vạch trần: "Hộ chiếu đã không mất thì ngày mai anh không cần giúp em làm lại nữa, em muốn về nước thì đặt vé xong nói một tiếng là được."
"..."
Anh nói xong liền đi ra khỏi phòng, còn rất chu đáo giúp đóng cửa lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi team NovelBiz. Truy cập Novelbiz.co để đọc thật nhiều truyện hay nha bạn ơi!
Tức đến nỗi Lương Tê Nguyệt ném gối ở trên giường ra cửa.
Tối đó dì giúp việc đến nấu cơm. Ban đầu Lương Tê Nguyệt ở trên lầu định không xuống. Nhưng Thương Mục Chi đích thân lên gõ cửa hai lần, cho cô cảm giác giống như hồi nhỏ ở nhà vậy.
Lương Tê Nguyệt vẫn thay quần áo xuống lầu. Dù đã kết hôn bốn năm, nhưng phần lớn thời gian họ đều ở xa nhau thậm chí ở nước khác. So với vai trò người chồng, cô vẫn cảm thấy Thương Mục Chi nhiều hơn là anh trai, là người anh cả khiến cô và Thương Hành Doãn đều sợ.
Bàn ăn đầy những món rất thịnh soạn, toàn là những món Lương Tê Nguyệt thích ăn từ nhỏ. Dì giúp việc đang bưng canh lên thấy cô còn hơi bất ngờ, có lẽ không ngờ giờ này cô vẫn còn ở đây.
Thương Mục Chi từ phòng đi ra, Lương Tê Nguyệt đột nhiên nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, cố tình cúi đầu vẻ rất phiền não nói với Thương Mục Chi trước khi dì giúp việc đặt canh xuống và chuẩn bị vào bếp: "Anh trai à, anh thế này em về nước biết giải thích với bố mẹ thế nào..."
Động tác của Thương Mục Chi rõ ràng khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Lương Tê Nguyệt, vô thức nhướng mày. Lương Tê Nguyệt cúi đầu, như thể phạm lỗi, trông rất bất lực như bị ép buộc.
Dì giúp việc đặt canh lên bàn, khuỷu tay hơi động đậy, suýt làm đổ canh nhưng không sao, chỉ là vẻ mặt cũng có khoảnh khắc sững sờ, nhìn Lương Tê Nguyệt rồi lại ngẩng đầu nhìn Thương Mục Chi vừa từ phòng đi ra sau khi gọi điện.
Thương Mục Chi vẻ mặt bình tĩnh, không tỏ ra phản ứng gì nhiều, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, tự nhiên nói: "Em có thể không về nước, ở lại đây với anh."
Lương Tê Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc như dì giúp việc.
Thương Mục Chi cởi khuy tay áo, nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Dù sao bố mẹ cũng chẳng làm gì được chúng ta."
Lương Tê Nguyệt: "..."
Lương Tê Nguyệt hơi muốn chửi anh, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: "Anh thật không phải là người."
Thương Mục Chi chấp nhận rất thản nhiên, không phản bác.
Dì giúp việc bên cạnh lúng túng lau tay, nhìn qua nhìn lại giữa Lương Tê Nguyệt và Thương Mục Chi.
"Sao thế?" Thương Mục Chi ngẩng mắt bình tĩnh nhìn dì giúp việc.
"Không, không có gì." Dì giúp việc lau tay, quay người về bếp với bước chân nhanh hơn lúc đến gấp mấy lần.
Lương Tê Nguyệt cúi đầu nhét vài cái há cảo tôm vào miệng, căng mặt đứng dậy định về lầu.
"Không ăn cháo cá sao?" Thương Mục Chi gọi cô lại.
Lương Tê Nguyệt hơi tức giận: "Em còn ăn sao được nữa."
Nhìn bộ dạng dì giúp việc có vẻ thực sự hiểu lầm, vào bếp nửa ngày không ra, không biết có phải đang cân nhắc có nên báo cảnh sát không.
Thương Mục Chi lạnh nhạt liếc cô một cái: "Không phải em tự nói đó sao? Em gái."
Lương Tê Nguyệt nghiến răng, đứng dậy động tác rất mạnh đá ghế sang một bên, về phòng.
Cửa phòng ngủ đóng lại một tiếng rất nặng, dì giúp việc từ bếp bưng khay ra, cúi đầu không dám nhìn ai.
Thương Mục Chi uống một ngụm cháo, đặt thìa xuống, liếc nhìn dì giúp việc đang run rẩy đối diện, mở lời giải thích: "Dì Trần, người vừa rồi là vợ tôi, vẫn luôn ở trong nước."
"Hả?" Dì giúp việc sững người, mới phản ứng lại, sắc mặt rõ ràng thả lỏng hơn, tay lau lau tạp dề: "Ra là phu nhân, tôi cứ thắc mắc sao chưa từng thấy ngài mang ai về nhà."
"Ừm." Thương Mục Chi gật đầu, giọng điệu rất nhạt: "Tính cô ấy hơi kỳ lạ."
Dì giúp việc cười cười, có vẻ rất thông cảm: "Người trẻ đều thế mà."
Thương Mục Chi không nói gì nữa, nhìn về phía cửa phòng ngủ đã đóng.
Lương Tê Nguyệt đặt vé máy bay về nước sáng hôm sau. Tắm xong ra khỏi phòng cô lấy điện thoại cũ ra, vừa bật máy đã có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn hiện lên. Cô chỉ mở vài tin xem qua.
Chuyện đến London lần này ngoài Khương Ảnh và vài người khác biết, cô không nói với ai cả. Nhưng bên nhà họ Lương gọi điện đến mấy lần, Lâm Thu Ý hỏi trên WeChat cô đang bận gì, cuối tuần về nhà bà đã nấu canh, còn chuyển tiếp cho cô vài tin tức về triển lãm tranh ở nước ngoài của Lương Trầm Tinh.
Lương Tê Nguyệt coi như không thấy, ném điện thoại sang một bên, lau khô tóc tắt đèn lên giường ngủ.
Nửa đêm bị hôn tỉnh. Lương Tê Nguyệt hơi khó chịu, môi bị chặn lại, ngay cả thở cũng không được. Cô còn chưa tỉnh ngủ, giơ tay tát người đang ở trên người một cái. Không đánh trúng, cổ tay bị giữ lại.
Giọng Thương Mục Chi vang lên từ phía trên: "Tỉnh rồi à?"
Lương Tê Nguyệt nhíu mày, phòng tối om, không biết Thương Mục Chi vào bằng cách nào, còn tắt cả đèn ngủ đầu giường cô, chẳng thấy gì cả: "Em không phải đã khóa cửa sao?"
Cô đưa tay đẩy người, nhưng có vẻ không còn sức.
Thương Mục Chi nói: "Đây là nhà anh."
Lương Tê Nguyệt vốn đã hơi tức, nửa đêm lại bị đánh thức thế này, những lời lúc ăn tối không dám chửi giờ cũng dám chửi: "Anh đúng là biến thái."
Thương Mục Chi dừng lại một chút, không giận, rất kiên nhẫn hỏi: "Anh biến thái chỗ nào?"
Lương Tê Nguyệt nghĩ không ra lý do anh biến thái, vì thực sự quá nhiều, kể không xuể.
Thương Mục Chi từ trên nhìn cô một lúc, lòng bàn tay đè lên xương sườn gầy của cô, lại hỏi: "Sao không nói?"
Lương Tê Nguyệt lúc này đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cảm thấy hơi khó chịu, túm lấy cánh tay đang chắn trước mặt mình cắn một phát. Lực không nhẹ, coi như xả cảm xúc bực bội trong lòng hai ngày nay.
Thương Mục Chi không đẩy cô ra, chỉ cụp mắt nhìn cô, đợi cô cắn xong mới hỏi: "Lương Tê Nguyệt, năm nay em mấy tuổi?"
Lương Tê Nguyệt trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, đưa tay đẩy vai anh, nói không có khí thế: "Kệ em mấy tuổi."
Thương Mục Chi không nói gì, chỉ đột nhiên bật cười, quả thực cũng chẳng quan tâm cô mấy tuổi, giống như ngày xưa ngay khi cô vừa đủ tuổi đã hỏi cô có muốn lấy anh không vậy, trực tiếp cúi đầu đè cô xuống gối hôn.
91 Chương